33 Lần Trì Hoãn – Chương 18

18

Sắc mặt tái nhợt ngay lập tức, trái tim như bị siết chặt, không sao thở nổi.

Cô lạnh lùng mở miệng:

“Anh không cần phải chịu trách nhiệm kiểu vô nghĩa như thế nữa. Tránh xa tôi ra.”

Yến Vân Chu cay đắng:

“Không phải vì trách nhiệm… Sương Miên, xin lỗi. Anh thật sự đã biết mình sai rồi, hối hận, xin em cho một cơ hội nữa. Anh nhất định sẽ tốt hơn trước…”

“Dựa vào đâu?” – lạnh lùng cắt ngang.

Không gian im lặng vài giây, Thẩm Sương Miên khẩy, ôm món quà của mình rồi bước thẳng vào nhà, không quay đầu lại.

Nhìn bóng lưng rời đi, Yến Vân Chu cứ thế đứng chết lặng dưới lầu suốt cả đêm.

Vài ngày sau, Thẩm Sương Miên phải quay về nước để một số thủ tục. Mà “trùng hợp thay”, Yến Vân Chu lại đi cùng chuyến bay, thậm chí còn “vô ” ngồi ngay bên cạnh .

Cô chẳng buồn để tâm đến những hành vô nghĩa ấy, suốt cả chuyến bay chỉ nhắm mắt im lặng không lời nào.

Yến Vân Chu thấy vừa lên máy bay đã nhắm mắt lại, tưởng mệt quá nên ngủ thiếp đi, không dám phiền.

Cho đến khi máy bay hạ cánh, thấy chính xác mở mắt ngay lúc đó, mới hiểu ra chỉ đơn giản là không muốn chuyện với mình, tim bỗng nhói lên từng cơn đau âm ỉ.

Ra khỏi nhà ga, Thẩm Sương Miên đứng bên đường định bắt taxi, Yến Vân Chu bám sát theo sau, sốt sắng:

“Sương Miên, em đi đâu để đưa, ở đây khó gọi xe lắm…”

Cô không một lời, chỉ lặng lẽ bước vào chiếc taxi vừa dừng lại, bỏ mặc đứng lại phía sau một mình.

Làm xong thủ tục, hôm sau đến thăm nhà cũ của nhà họ Yến.

Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng quay về, chỉ muốn đến gặp Yến bá một lần cuối.

Trong thư phòng, Thẩm Sương Miên và Yến bá ngồi đối diện nhau, ông đầy áy náy và xót xa:

“Bác không ngờ thằng súc sinh ấy lại ra chuyện như … Là bác dạy con không nghiêm, Sương Miên, là bác có lỗi với con.”

Cô nhẹ giọng đáp:

“Chuyện ấy là lựa chọn của riêng ấy, không liên quan gì đến bác. Trong lòng cháu, bác mãi mãi là Yến bá mà cháu kính trọng nhất.”

Nghe , Yến bá càng thêm đau lòng:

“Thôi rồi, tối nay ở lại ăn bữa cơm nhé. Con đi rồi, chẳng ai ăn cùng bác nữa, già cả rồi, ở một mình cũng đơn lắm.”

Dĩ nhiên không nỡ từ chối.

Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ:

“Lão gia, thiếu gia trở về rồi.”

Yến bá lập tức trợn mắt:

“Nó còn vác mặt về đây gì? Đuổi ra ngoài!”

Người giúp việc khó xử :

“Đã đuổi rồi ạ, thiếu gia nhất quyết không đi, còn đánh ngã ba vệ sĩ rồi…”

Yến bá đập bàn mạnh một cái:

“Gọi hết vệ sĩ đến đây, bác không tin không đuổi nó!”

Người giúp việc quay người định đi, Thẩm Sương Miên liền gọi lại:

“Cứ để ấy vào đi.”

Cô quay sang vẻ mặt giận dữ của Yến bá, dịu dàng an ủi:

“Không sao đâu bác, đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng sức khỏe.”

Khi dìu Yến bá xuống lầu, Yến Vân Chu lảo đảo bước vào, đứng dưới cầu thang ngẩn ngơ .

Khung cảnh ấy quen thuộc đến lạ. Ngày trước, Thẩm Sương Miên cũng từng nhiều lần đỡ Yến bá xuống lầu như thế này. Trong giây lát, ngỡ rằng mọi chuyện chưa từng xảy ra, vẫn còn ở bên, tương lai của họ vẫn còn ở phía trước.

Nếu là trước đây, ánh mắt chắc chắn sẽ lập tức dừng lại nơi , nở một nụ rồi dịu dàng chào hỏi. Nhưng hiện tại, mặc cho ánh nóng bỏng đến đâu, cũng chỉ xem như không khí.

Những chuyện kia thật sự đã xảy ra. Cô sẽ không quay lại. Họ cũng không còn tương lai.

Nhận thức đó như một lưỡi dao vô hình đâm thẳng vào tim Yến Vân Chu, mỗi nhịp thở đều đau như bị xé toạc.

Bữa tối, Yến Vân Chu ngồi đối diện Thẩm Sương Miên, ánh mắt dán chặt vào , liên tục gắp những món từng thích.

Cô không ngẩng đầu lấy một lần, chỉ chăm trò chuyện với Yến bá. Những món gắp vào bát cũng bị thẳng tay gắp qua đĩa rác bên cạnh.

Sau bữa ăn, Thẩm Sương Miên ngồi trò chuyện thêm với Yến bá một lúc rồi đứng dậy chào tạm biệt. Suốt khoảng thời gian ấy, Yến Vân Chu vẫn chỉ lặng lẽ đứng một bên.

Vừa thấy rời đi, lập tức chạy theo.

Thẩm Sương Miên biết đang theo sau, vẫn bước nhanh đến khu vườn nhỏ trong khu biệt thự rồi mới dừng lại.

Cô khoanh tay trước ngực, quay đầu lại người vừa chạy đến, giọng điệu lạnh nhạt:

“Có gì thì ở đây đi, xong thì đừng đến phiền tôi nữa.”

Tim Yến Vân Chu như bị bóp nghẹt, nhận ra họ thật sự đã đi đến đoạn kết, nỗi bất an và tuyệt vọng tràn ngập.

Anh cúi người, hoảng loạn túm lấy vai :

“Sương Miên, xin lỗi… thật sự xin lỗi. Anh không thể mất em, không thể không có em…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...