33 Lần Trì Hoãn – Chương 14

14

Thẩm Sương Miên gật đầu, đưa mắt quanh. Đây là một phòng khám rộng rãi tối giản và thanh nhã. Khi còn đang mải quan sát, một giọng trầm ấm đột ngột vang lên sau lưng.

“Tôi nhớ là chiều nay không có lịch bệnh nhân nào mà?”

Quay đầu lại, thấy một người đàn ông cao lớn bước vào. Anh vừa lấy bút từ túi áo blouse ra, vừa liếc mắt bằng ánh mắt dịu dàng đầy sắc bén.

Đúng lúc y tá mang nước đến cho Thẩm Sương Miên, :

“Cô này cầm danh thiếp đến đấy, chẳng bảo danh thiếp chính là giấy thông hành sao? Thế là tôi đưa ấy vào luôn rồi.”

Hạ Tinh Dược lúc này mới sực nhớ:

“À, phải rồi, cảm ơn nhé.”

Y tá xua tay rồi ra ngoài, khép cửa lại. Trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

Thẩm Sương Miên gương mặt đến ngẩn người. Bởi vì quá đẹp–không phải kiểu đẹp trai sắc sảo như Yến Vân Chu, mà là thực sự rất đẹp.

Hạ Tinh Dược ngồi xuống sau bàn việc, ánh mắt ngơ ngác của , khẽ nheo mắt, trêu:

“Sắp thủng cả người tôi rồi đấy.”

Cô giật mình hoàn hồn, mặt đỏ bừng, vội đi đến ngồi đối diện , lấy danh thiếp ra đặt lên bàn:

“Là bác sĩ Lương giới thiệu tôi đến. Dây thanh quản của tôi bị tổn thương khá nghiêm trọng.”

Hạ Tinh Dược cũng thôi , bắt đầu nghiêm túc khám bệnh cho .

Xem qua phim chụp, quả nhiên giống bác sĩ Lương:

“Dây thanh của là bị cắt rồi mới tổn thương…”

Nói rồi , trong mắt ánh lên tia khó đoán.

Thẩm Sương Miên cúi đầu, không , cũng không gì. Hạ Tinh Dược không hỏi thêm, trong ngày đã đưa ra phác đồ điều trị.

Cô cầm tờ giấy, ngạc nhiên hỏi:

“Có thể chữa khỏi thật sao?”

Hạ Tinh Dược chống một tay lên bàn, nghiêng người tới gần, đưa ngón trỏ chỉ vào dòng lưu ý trên giấy:

“Phải tuân thủ nghiêm ngặt theo kế hoạch đó nhé, nếu không thì tôi cũng không đảm bảo đâu.”

Hương nhựa thông mát lạnh từ người phả vào, khiến hơi choáng váng:

“Tôi sẽ đúng.”

Sau đó là hơn nửa năm điều trị dài đằng đẵng. Cô đến bệnh viện đúng lịch trình, dần dần giọng có chuyển biến rõ rệt. Rất biết ơn, mua một món quà định tặng Hạ Tinh Dược.

Nhưng món quà, dùng một tay đẩy lại:

“Nếu là vì cảm ơn thì không cần đâu, bệnh viện chúng tôi không nhận quà. Nhưng nếu là vì muốn tặng thật, thì đổi danh nghĩa khác đi, chẳng hạn như sinh nhật tôi chẳng hạn.”

Thẩm Sương Miên hơi bối rối, biết hôm nay sẽ không nhận.

Liệu trình cuối cùng là một ca phẫu thuật. Vì từng bị ám ảnh bởi lần phẫu thuật trước, bắt đầu lo lắng ngay từ ngày hôm trước.

Khi nằm lên bàn mổ, sắc mặt trắng bệch vì hồi hộp, toàn thân khẽ run.

Hạ Tinh Dược đeo khẩu trang, chỉ lộ đôi mắt đào hoa. Anh cúi xuống nhẹ nhàng an ủi:

“Đừng lo, tôi sẽ không để xảy ra chuyện đâu. Dù phẫu thuật nào cũng có rủi ro, ở chỗ tôi, là xác suất thành công 100%.”

Cô dần bình tĩnh lại.

Sau phẫu thuật, Thẩm Sương Miên ở lại bệnh viện vài ngày rồi xuất viện. Giọng đã hoàn toàn hồi phục.

Tình cờ, gia nhập một ban nhạc. Trong nhóm có một em tên Hạ Lan, rất thích bám lấy . Cũng chính Hạ Lan là người kéo vào ban nhạc.

Vì có kinh nghiệm, nhanh chóng họ có một buổi diễn nhỏ tại quán bar.

Sau một năm mới lại đứng trên sân khấu, Thẩm Sương Miên cảm giác như cuối cùng đã tìm lại chính mình, nụ cũng xuất hiện nhiều hơn.

Kết thúc buổi diễn, vẫn còn chìm trong cảm . Khi đi về phía hậu trường, bỗng nghe Hạ Lan hét lớn:

“Anh?! Sao lại đến đây? Anh chưa bao giờ đến xem em diễn mà?!”

Thẩm Sương Miên đang cúi đầu đường, không để ý, cho đến khi nghe một giọng quen thuộc vang lên:

“Yên tâm, không phải đến xem em.”

Cô khựng lại, ngẩng đầu lên, thấy Hạ Tinh Dược đứng ở hành lang với một tay đút túi, vừa xong thì ánh mắt đào hoa ấy sang phía .

“Tôi đến xem bệnh nhân của mình hồi phục thế nào rồi.” Anh nở một nụ nhẹ.

Hạ Lan theo ánh mắt , quay sang Thẩm Sương Miên:

“Ủa? Hai người quen nhau à?!”

Thẩm Sương Miên cũng không ngờ Hạ Lan lại là em Hạ Tinh Dược. Nhờ có mối quan hệ này, Hạ Lan thường rủ đi ăn, mà mỗi lần như thế đều dẫn theo trai. Lâu dần họ cũng thân thiết hơn.

Nửa năm sau, Thẩm Sương Miên cùng ban nhạc tham gia một cuộc thi và giành giải quán quân. Phần thưởng là một chiếc mặt dây chuyền.

Cô muốn tặng nó cho Hạ Tinh Dược, bởi vì chính là người giúp quay trở lại sân khấu.

Nhưng khi đến trước mặt , lại do dự. Bởi vì nhớ đến phản ứng trước đây của Yến Vân Chu, nên mãi vẫn không mở lời.

Hạ Tinh Dược liếc , cầm lấy mặt dây chuyền từ tay , giơ lên xem:

“Tặng tôi à?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...