3 Năm Yêu Và [...] – Chương 1

Trong căn phòng nhỏ với cách trang trí nửa đáng nửa lạnh lùng vì đồ vật xung quanh như thú nhồi bông, bàn học, tủ quần áo,.... là những hình dáng rất đáng nó chỉ con màu trắng đen

Trong căn phòng còn có một kệ sách lớn, lướt qua thì có thể thấy có rất nhiều sách về hiểu tâm lí của người khác, hay những sách học tập chuyên sâu

Trên giường nhỏ với ga trải giường màu đen, một đang nằm ngủ trên đó. Mái tóc dài ngang lưng màu trắng bồng bềnh uốn nhẹ, làn da trắng như tuyết khiến nhiều người nghĩ ấy bị bệnh, dáng người nhỏ nhắn cao khoảng 1m55, đường nét cơ thể thon thả, đôi môi hồng nhạt căng mingj cùng cặp má bánh bao đáng khiến người khác muốn véo

Lúc này đồng hồ báo thức kêu vang, báo thức ngày mới bắt đầu, bên ngoài tiếng phụ nữ trung niên nhẹ nhàng gọi :

" Dậy đi Tiểu Di, không phải hôm nay là ngày con phải tập chung để nhận lớp sao, không để muộn đâu đó "

Một giọng dễ thương, lười biếng đáp lại lời gọi của người phụ nữ trung niên

" Vâng ạ, con dậy rồi đây "

Tôi nhẹ nhàng mở mắt, đáp lại lời của mẹ mình. Sáng sớm đôi mắt còn lim dim cũng có thể thấy rõ đôi mắt to tròn long lanh màu xanh nước nhạt đó

Tôi tên Hoàng Thiên Di, năm nay bắt đầu lên cấp 3, sau kì thi cuối cùng tôi cũng đỗ trường cấp 3 nổi tiếng trong thành phố mà không phải đi xa ra ngoại thành để học

Với nhiều thành tích thi học sinh giỏi hồi cấp 3, không còn bất ngờ khi tôi đã vào lớp 1 năm nhất của trường cấp 3 sắp tới, dù sao vô nàng cũng là một người chăm chỉ về việc đọc sách và học tập nên kết quả này hoàn toàn xứng đáng

Năm cấp 2, tôi tham gia rất nhiều cuộc thi học sinh giỏi các môn và kết quả khá là ngoài tầm mong đợi, bù lại việc chăm chỉ nỗ lực học tập thì tôi lại vô cùng bất mãn với thể lực của mình

Nói sao nhỉ? Tôi có võ, việc tập thể dục trong khoảng thời gian ngắn cũng khiến tôi mệt mỏi rã rời, nên năm cấp 2 tôi đã rất vất vả với môn học thể dục

Quay lại bây giờ, người vừa gọi tôi là người mẹ thân thương của tôi, bà ấy tên Cửu Nguyệt Thư năm nay bà ấy mới 38 tuổi, vẫn rất còn trẻ. Dù là một người phụ nữ thành đạt với tài năng thiết kế thời trang bà ấy vẫn rất tuyệt vờ trong việc nội trợ

" Nhớ xuống liền đó nhé, mẹ đã đồ ăn cho con rồi, là bánh mì và bơ đậu phộng, thêm một cốc sữa đậu lành nữa "

Giọng của bà ấy cực kì dễ nghe, nhẹ nhàng, ấm áp. Bà ấy chưa bao giờ trách mắng tôi dù một câu dù sao về độ ngoan ngoãn lễ phép tôi có thể tự tin khẳng định mình rất ngoan nên chưa bao giờ bị mắng

Tôi nhanh nhảu đáp lại lời của bà ấy:

" Vâng ạ, cảm ơn mẹ vì đã vhuaanr bị bữa ăn "

Nói xong tôi phải vào phòng tắm thay quần áo ngủ của mình ra, vì chưa chính thức vào năm học nên tôi chưa có đồng phục của trường nên tôi đành mặc quần áo ở nhà

Một chiếc áo phông rộng màu đen kiểu cách lộ một phần vai với chân váy màu đen kiểu dáng chữ A ngắn ngang đùi kết hợp với đôi tất đen nữa là quá hoàn hảo

Tôi thích kiểu phong cách này vì tôi tự tin về đôi chân mình, tôi không cao cân đối, đôi chân tôi chăm sóc cẩn thận nên nó không để lại sẹo gì dù tôi có ngã khá nhiều lần

Ra bên ngoài, với mái tóc của mình tôi chỉ nhẹ nhàng bện xam một bên để ra trước, kẹp chiếc lơ màu đen rồi cầm điện thoại xuống nhà

Vừa xuống nhà tôi phải đi qua phòng khách rồi mới vào phòng ăn, khi đi qua thì có một giọng nam trầm ấm vang lên :

" Con buổi sáng tốt lành "

Tôi đã quá quen thuộc với giọng của ông ấy, người này là ba của tôi tên Hoàng Lục Khang, ông ấy là CEO của công ty nổi tiếng về thiết bị điện tử và sáng tạo game. Ông ấy 40 tuổi vào năm 18 tuổi ông ấy đã rất thành công trong sự nghiệp của mình rồi, dù sao thì tôi thấy bố mẹ của mình quả thực xứng đôi

Dù sao tôi cũng phải chào buổi sáng với ông ấy:

" Chào buổi sáng nha bố "

Ông ấy gật đầu rồi lại hỏi tôi về vấn đề tập chung của trường hôm nay:

" Ta nghe mẹ con hôm nay con đến trường tập chung đúng chứ "

Tôi ngồi vào bàn ăn vừa quết bơ đậu phồng vào bánh mì vừa trả lời ông ấy " Vâng ạ, con nghĩ có thể sẽ đăng kí quần áo với sách vở nữa ạ "

Mặc dù không phải khoe khoang tôi có thể rằng gia đình mình giàu có, dư giả trong việc chi tiêu và ăn uống, tiền tiêu vặt của tôi mỗi tháng cũng là 5 triệu tôi ít khi phải dùng nó vì đồ của tôi đã có mẹ của mình mua cho, số tiền đó thi thoảng đói tôi mới dùng nó mua đồ ăn trên trường

Là gia đình giàu có gia đình tôi lại rất thoải mái trong việc lễ nghĩa, không cần quá trong vào những lễ nghĩa quá cầu kì phức tạp mà luôn luôn thoải mái nêb tôi thấy mình thật hạnh phúc khi sinh ra trong gia đình này

" Vậy sao, con hãy cứ thoải mái đăng kí đi nhé, quần áo thì đăng kí dư ra một chút sẽ có lúc dùng đến thôi, không cần quá lo về chi phí đâu "

Người vừa là mẹ tôi, bà ấy vừa từ phòng bếp đi ra, trên tay còn cầm tách cà phê đi đến đưa cho bố tôi, về việc đăng kí quần áo này mẹ tôi rất thoải mái vì dù sao và ấy cũng là người thiết kế thời trang nổi tiếng

" Vâng ạ, con nghe chỉ cần mặc áo đồng phục với quần áo thể thao cho giờ thể dục và áo khoác đồng phục, quy định nữ mặc váy nam mặc quần lại có thể tự mặc theo phong cách của mình "

Lúc đầu nghe việc này trên trang web của trường tôi cũng rất ngạc nhiên cũng rất thích quy định này, vì tôi thích mặc chân váy của mình hơn là chân váy của trường, năm cấp 2 chân váy của nữ nó thiết kế kiểu sáng xấu và thôi nên tôi không có thiện cảm nắm về đồng phục chân váy của nữ sinh

Nghe tôi thì mẹ tôi cũng vui vẻ, tôi đoán bà ấy vì sao vui vẻ

" Vậy mẹ sẽ cho con chân váy mới ha, dù sao mấy cái chân váy kia của con cũng hơi cũ rồi "

Đúng , bà ấy là người rất thích may quần áo rồi cho tôi mặc, tủ quần áo của tôi phần lớn là do bà ấy ra tôi cũng không chán ghét vì điều này vì bà ấy giỏi, là nhà thiết kế nổi tiếng nên chắc chắn sẽ rất đẹp. Tôi cũng mỉm đáp lại lời đề nghị của bà ấy

" Vâng ạ "

Sau khi ăn xong tôi cũng chào tạm biệt ba mẹ mình rồi ssi đến trường

là trường nội thành nó cũng cách nhà tôi khoảng 25 km nên tôi đi xe điện. Chiếc xe điện màu trắng đen, nó riêng cho tôi khi tôi đỗ cấp 3 nội thành, dáng nó giống xe máy điện tưởng rằng nặng không, nó khá nhẹ so với những chiếc xe điện giống kiểu dáng của xe tôi

Sau khi đội mũ bảo hiểm cẩn thận tôi cũng lên xe đi đến trường

Nếu hỏi vì sao tôi không nhắc đến bè của mình thì có thể rằng thì tôi có tốt thì không, tôi biết rằng họ chỉ chơi với tôi vì tiền, vì địa vị nên khi biết mình đỗ cấp e nội thành tôi đã cắt đứt liên lạc với họ, dù sao họ cũng học tận ngoại thành nên tôi nghĩ sẽ thật khó để tự dưng đang đi trên đường sẽ gặp nhau

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...