14
Mẹ của Lâm Tuệ vốn định lợi dụng chuyện này để moi tiền từ tôi.
Nhưng bà ta bị tôi kiện vì tội phỉ báng, cuối cùng phải vào đồn cảnh sát.
Lâm Tuệ thì xe cấp cứu đưa đến bệnh viện.
Không có gì nghiêm trọng, chỉ bị băng bó một chút.
Nhưng tinh thần ta dường như không bình thường, liên tục đòi gặp tôi.
Tôi không gặp, cảm thấy xui xẻo.
Tối hôm đó, Thẩm Vọng Ngôn đến tìm tôi.
Khi tôi đi siêu thị mua xì dầu, ta chặn tôi giữa đường, muốn chuyện thêm lần nữa.
Anh ta cúi đầu: “Anh biết em và Tần Việt liên thủ để hạ gục . Là sai với em trước, em không trách.”
“Nhưng em nghĩ đến quãng thời gian chúng ta cùng nhau phấn đấu, có thể… dừng tại đây không?”
“Coi như… xin em.”
Tôi bật : “Anh chịu không nổi hậu quả hiện tại, nên muốn đ,ánh cược xem tôi có mềm lòng không?”
“Thẩm Vọng Ngôn, nên tìm Tần Việt, sẽ hiệu quả hơn là tìm tôi.”
“Biết đâu ông ta có thể để lại cho một con đường sống.”
“Ví dụ như… cho bảo vệ ở công ty ông ta chẳng hạn.”
Thẩm Vọng Ngôn trông rất khó chịu: “Tang Dư, có cần phải đến mức này không?”
“Em thực sự muốn thấy ch,et sao?”
Tôi buột miệng: “Được thôi, đi ch,et đi.”
Ánh mắt giao nhau.
Tôi lạnh lùng : “Từ lúc ngoại , tôi đã mong ch,et rồi.”
“Anh nghĩ dùng cách này đe dọa tôi sẽ có tác dụng sao?”
Anh ta im lặng, rồi quay người, biến mất trong màn đêm.
Tôi và Thẩm Vọng Ngôn cứ thế tan rã trong bất hòa.
Về sau, tôi nghe tin về ta từ một người thân.
Cô ấy rằng Thẩm Vọng Ngôn đã sản.
Tòa nhà của tập đoàn Thẩm Thị bị Tần Việt mua lại.
Cô ấy còn con của Thẩm Vọng Ngôn bị chẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh, giờ phải tiêu tiền như nước.
Tôi theo bản năng hỏi: “Còn Lâm Tuệ thì sao?”
“Chắc là bỏ đi rồi.”
Thậm chí tôi còn trách mình đa nghi.
“Đúng là đáng đời!”
Cúp máy, tôi vẫn thấy bần thần.
Hồi thần lại, tôi tiếp tục đi về nhà.
Ánh trăng kéo dài cái bóng của tôi.
Đi thêm chút nữa, tôi sẽ đi qua con hẻm nhỏ và khúc cua quen thuộc.
Khi xưa, chàng trai 17 tuổi Thẩm Vọng Ngôn luôn đứng đó, xách bữa sáng đợi tôi.
Những rung và ban đầu chân thành biết bao.
Những tổn thương sau này cũng sâu sắc bấy nhiêu.
Nhưng cuộc đời phải mở ra chương mới.
Những đ,au khổ đó nên để lại phía sau.
Còn tôi, phải tiếp tục bước về phía trước.
15
Ở nhà gần một năm, tôi quyết định ra nước ngoài học thêm một thời gian.
Ba năm sau về nước, tôi nhận rất nhiều lời mời việc từ các công ty.
Tôi chọn một công việc mình thích, tốt và nhàn nhã.
Tuy lương không cao, cũng không cần việc cật lực.
Rảnh rỗi có thể đi du lịch.
Một ngày nọ, tôi đi ăn với bè, cờ thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là Thẩm Vọng Ngôn.
Anh ta đang tài xế cho người khác.
Dường như nhận ra ánh mắt của tôi, ta lại.
Ánh mắt giao nhau.
Anh ta cố ý tránh né ánh của tôi.
Bạn tôi thấy tôi ngẩn người, vỗ vai hỏi: “Cậu quen à?”
“Ừ.”
“Quen thân không?”
Tôi lắc đầu: “Chỉ là một người không quan trọng mà thôi.”
(Hết)
Bạn thấy sao?