7
Tôi hẹn với Thẩm Vọng Ngôn một ngày đến cục dân chính để thủ tục ly hôn.
Hai người chờ đến lượt.
Sau đó ngồi yên lặng trước mặt nhân viên trả lời các câu hỏi.
Thời gian suy nghĩ ly hôn cần một tháng.
Chúng tôi chia tài sản.
Tôi không lấy cổ phần công ty, đổi hết thành tiền mặt.
Thẩm Vọng Ngôn rất dứt khoát, vừa hết thời gian suy nghĩ, sáng nhận giấy tờ, chiều tiền đã vào tài khoản.
Có lẽ ta vội vàng muốn đi đăng ký kết hôn với Lâm Tuệ.
Ngôi nhà mà chúng tôi mua ở Bắc Kinh ngày đó rất lớn.
Ban đầu tính sinh một trai một , kèm cả phòng giúp việc, phòng giáo viên trông trẻ, và phòng cho khách…
Khi đó tôi đã nhà quá lớn, không cần thiết.
Nhưng Thẩm Vọng Ngôn nhất quyết giữ ý mình.
Kết quả thì sao?
Cuối cùng cũng không ở hết, chỉ còn lại mỗi tôi.
Sắp đến Tết rồi.
Tôi đã qua với mẹ về chuyện ly hôn với Thẩm Vọng Ngôn.
Bà ấp a ấp úng…
Cuối cùng chỉ một câu: “Con lớn rồi, mẹ không quản con nữa.”
Tôi giận dữ cúp máy.
Những năm tôi rời khỏi nhà, bà quả thực không quản gì tôi.
Ngoài lúc đưa tay xin tiền thì có hỏi han qua loa vài câu, ngoài ra chẳng quan tâm gì khác.
Thật lòng mà , bà không tròn vai trò của một người mẹ.
Hồi nhỏ, bố tôi mất sớm.
Bà chưa từng đi , mang theo tôi còn nhỏ mà tái hôn với một người đàn ông khác.
Người đàn ông đó lúc đầu rất tốt.
Tốt với mẹ tôi, cũng tốt với tôi.
Sau này mẹ tôi sinh thêm em , không sinh con trai, ông ta thay đổi tính , bắt đầu bạo hành gia đình.
Không nỡ đ,ánh con ruột mình, ông ta quay sang đ,ánh tôi.
Có lần tôi bị ông ta đá một cú rất nặng.
Đúng lúc đang kỳ kinh nguyệt, một cú đá khiến tôi suýt nữa mất m,áu mà ch,et.
Tôi nằm viện bảy ngày mới hồi phục.
Mẹ tôi hoảng sợ, nhất quyết đòi ly hôn.
Tôi thấy bà đôi khi rất mâu thuẫn.
Có lúc như rất tôi, có lúc lại như chỉ bản thân mình.
Sau khi ly hôn, rút kinh nghiệm từ lần trước, bà sợ tôi và em bị tổn thương lần nữa, nên không tái hôn mà đưa chúng tôi về nhà bà ngoại, đi công nhân để nuôi con.
Năm đó tôi 16 tuổi, vừa vào cấp ba.
Cũng chính lúc đó tôi quen Thẩm Vọng Ngôn.
Hai đứa ngồi cùng bàn.
Cậu ấy rất nhút nhát, cả một học kỳ mà chẳng chủ với tôi mấy câu.
Cho đến năm thứ hai, khi sắp phân lớp.
Tôi học cả ban tự nhiên lẫn xã hội đều ổn, phân vân không biết chọn ban nào.
Một giờ ra chơi, cậu thiếu niên vừa chơi bóng rổ xong đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.
Trời hè oi bức, buổi trưa lại có chút gió.
Gió thổi qua hàng cây ngô đồng, lá cây xào xạc.
Ánh nắng chiếu lên tóc cậu, ánh lên màu vàng óng.
Một tay cậu cầm bóng rổ, tay kia chống lên khung cửa.
Khuôn mặt đỏ bừng, cúi xuống tôi, : “Tang Dư, cậu chọn ban tự nhiên hay ban xã hội?”
Tôi ngẩn người: “Chắc… ban tự nhiên.”
Đáp án mà tôi không quyết định nổi, bỗng chốt lại trong khoảnh khắc đó.
Cậu mỉm : “Vậy tôi cũng chọn ban tự nhiên, chúng ta tiếp tục ngồi cùng bàn nhé?”
Xa xa có tiếng bè trêu chọc.
Mặt tôi cũng đỏ bừng, ngại ngùng cúi đầu: “Cũng… cũng .”
Sau đó, để thuận tiện cho việc học, nhà Thẩm Vọng Ngôn chuyển đến gần trường.
Cũng gần nhà tôi, rẽ một ngã là tới.
Cậu thường đợi tôi cùng đi học.
Mỗi lần đi qua khúc cua đó, tôi luôn thấy cậu đứng dưới ánh mặt trời, tươi tôi, xách theo bữa sáng vẫy tay.
Bố cậu ấy qua đời vì tai nạn giao thông mấy năm trước.
Giờ nhà chỉ còn lại bà nội.
Bà tuổi cao sức yếu, luôn phải nằm viện.
Thẩm Vọng Ngôn sợ bà không chịu nổi khi biết chúng tôi ly hôn, nên bảo tôi đừng vội .
Tôi không từ chối.
Dù sao bà cũng đối tốt với tôi, tôi cũng không muốn bà kích rồi xảy ra chuyện.
8
Thật trùng hợp.
Ngày hôm trước khi về quê, căn nhà ở ngoại ô đã bán .
Là một cặp đôi trẻ vừa đến Bắc Kinh lập nghiệp mua.
Họ không chê nhà nhỏ, trông rất hài lòng.
Cô nắm tay chàng trai: “Anh xem, ở đây còn có một nhà vệ sinh nữa này!”
“Từ giờ chúng ta không cần phải chen chúc dùng chung một nhà vệ sinh với người khác nữa!”
“Đi cũng không lo muộn, sáng có thể ngủ thêm một chút…”
Nói rồi, ngại ngùng tôi, khẽ : “Chị ơi, bọn em vừa mới tốt nghiệp, mới đi , không có nhiều tiền tiết kiệm, chị có thể thương lượng giảm giá một chút không ạ?”
Tôi , không do dự: “Được.”
Hôm sau, thư ký Lý đưa tôi ra sân bay.
Tôi ngồi ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi: “Mọi chuyện xong hết chưa?”
“Chị, tôi đã gửi vào điện thoại của chị rồi.”
Nói rồi, cậu ấy cẩn thận tôi qua gương chiếu hậu: “Chị thật sự buông sao?”
Tôi : “Anh ta buông , tại sao tôi không buông ?”
Từ sân bay đi ra, tôi lại chuyển sang tàu hỏa, cuối cùng cũng về đến nhà.
Em tôi đang bận rộn nấu cơm.
Mẹ tôi nằm ngủ trong phòng.
Đến tối bà cũng không ra ăn cơm.
Em tôi thở dài: “Hôm trước chị gọi điện xong là như , em hỏi có chuyện gì, bà không .”
Tôi gõ cửa, không ai đáp.
Đẩy cửa bước vào: “Mẹ.”
Bà giọng châm chọc: “Con còn coi mẹ là mẹ của con à?”
“Ly hôn là chuyện lớn thế này, con tự mình quyết định mà không bàn bạc gì với mẹ.”
Nói rồi, bà ngồi dậy: “Thằng Vọng Ngôn tốt với con biết bao!”
“Hai đứa quen nhau từ nhỏ, cùng đi học, cùng việc, giờ cuộc sống tốt thế này, có chuyện gì không giải quyết mà nhất quyết phải ly hôn?”
“Con quên rồi sao, hồi đất năm ấy, nếu không có nó, con đã—”
“Mẹ!”
Chưa xong, tôi cắt ngang lời bà.
Bà không nữa, quay lưng lại để thể hiện sự bất mãn với tôi.
Tôi thở dài: “Thẩm Vọng Ngôn ngoại .”
“Anh ấy còn có con với người phụ nữ khác.”
“Nếu mẹ lo con ly hôn với ấy rồi không có tiền phụng dưỡng mẹ, thì hoàn toàn không cần thiết.”
“Con chưa bao giờ sống dựa vào ấy cả.”
Bóng lưng mẹ tôi khựng lại.
Tôi quay người ra ngoài, ngồi vào bàn ăn.
Em tôi tôi đầy thương xót: “Chị…”
Tôi , gắp thức ăn vào bát ấy: “Được rồi, ăn cơm đi.”
9
Mấy ngày gần Tết, tôi thường xuyên đến bệnh viện thăm bà nội của Vọng Ngôn.
Bà đã già, trí nhớ rất kém.
Có lúc nhớ ra tôi, có lúc lại tôi rồi hỏi tôi là ai.
Tôi vừa gọt táo vừa kiên nhẫn trả lời: “Bà ơi, con là Tang Tang đây.”
Bà tôi một lúc, rồi nở nụ : “Tang Tang à.”
“Đã mấy giờ rồi, sao con còn chưa đi học?”
Nói xong, bà đột nhiên nhớ ra gì đó, đứng dậy đi qua đi lại trong phòng bệnh, miệng lẩm bẩm: “Vọng Ngôn đâu rồi nhỉ?”
Tôi thở dài.
Đang định đứng dậy đỡ bà ngồi xuống thì cửa phòng bị đẩy mạnh.
Thẩm Vọng Ngôn thở hổn hển xuất hiện trước mặt tôi.
Bà nội sững người, tiến lại gần ta.
Hồi lâu, bà nhận ra : “Con về rồi, Tang Tang đến tìm con đi chơi kìa.”
Thẩm Vọng Ngôn cau mày, ánh mắt thoáng hiện vẻ áy náy: “Bà…”
Những năm khởi nghiệp, chúng tôi đều đã bỏ bê bà.
Bà không chịu theo chúng tôi lên Bắc Kinh, luôn ở viện dưỡng lão.
Năm ngoái, trong lúc đi dạo, bà bị ngã, sau khi vào viện thì trí nhớ bắt đầu mờ nhạt, không còn nhớ rõ mọi chuyện.
Khi đó, sức khỏe tôi không tốt, công ty lại không thể thiếu người.
Chuyện của bà nội đều do mẹ và em tôi lo liệu.
Thẩm Vọng Ngôn kéo tôi ra khỏi phòng bệnh.
Đến khu cầu thang bệnh viện, ta trầm mặt, hạ giọng: “Không phải là chia tay trong hòa bình sao?”
“Tang Dư, em đang cái trò gì ?”
“Muốn trả thù à?”
“Muốn hủy hoại sao?”
Tôi vẫn mỉm , ngẩng đầu : “Đúng .”
“Chia tay hòa bình là , chứ em chưa bao giờ đồng ý.”
Tôi liên hệ với truyền thông, lan truyền bằng chứng ta ngoại khắp mạng xã hội.
Cổ phiếu công ty ta vì thế mà giảm mạnh.
Thêm nữa, thư ký Lý nhảy sang công ty đối thủ.
Chẳng bao lâu sau, họ cướp mất dự án mà Thẩm Vọng Ngôn đang đàm phán, khiến công ty tổn thất nặng nề.
Có cư dân mạng tìm ra địa chỉ hiện tại của Lâm Tuệ, cũng như thông tin liên lạc của bố mẹ và họ hàng ta.
Lời lẽ chỉ trích tràn ngập khắp nơi, khiến tất cả mọi người đều khổ sở không chịu nổi.
Thẩm Vọng Ngôn , Lâm Tuệ suýt t,ự t,ử vì chuyện đó.
Anh ta chỉ trích tôi: “Tang Dư, sao em lại ác độc đến ?”
“Đứa trẻ còn nhỏ thế, em nỡ lòng để nó không có mẹ sao?”
“Em cũng từng mẹ rồi mà…”
Tôi tức đến toàn thân run rẩy, giáng cho ta một cái tát.
Cuối cùng ta im lặng.
Tôi tưởng rằng mình sẽ không còn rơi nước mắt vì Thẩm Vọng Ngôn nữa.
Tôi tưởng rằng sau ngần ấy lần khóc, nước mắt của tôi đã cạn khô.
Nhưng ngay lúc này đây, mắt tôi cay xè không chịu nổi.
Không biết từ đâu, Lâm Tuệ chạy đến, đứng chắn trước mặt Thẩm Vọng Ngôn, khóc nức nở.
“Tang Dư chị, em biết chị hận em, muốn trách thì trách em, xin chị đừng…”
Chưa hết lời, tôi lại tát cho ta một cái: “Cô là cái loại gì, mà cũng xứng đáng chuyện với tôi ở đây?”
Lâm Tuệ cắn môi, má sưng lên, mắt đỏ hoe.
Thẩm Vọng Ngôn nổi giận, giơ tay định đ,ánh lại.
Nhưng cuối cùng vẫn không giáng xuống.
Anh ta chỉ : “Tang Dư, em thật ác độc.”
Rồi che chắn cho Lâm Tuệ rời đi.
10
Khi em tôi đến tìm tôi, vừa hay đi ngang qua họ.
Nó phẫn nộ thay tôi: “Đó chính là con hồ ly mà ta ngoại sao? Đúng là không biết xấu hổ!”
“Thẩm Vọng Ngôn cũng giỏi giả vờ thật. Tỏ ra si hơn chục năm trời, đến cả em cũng từng lấy ta mẫu người chồng lý tưởng cho sau này.”
Thực ra không phải giả vờ.
Khi thì là thật lòng, sau này không nữa cũng là thật.
Dù sao, nhu cầu mỗi giai đoạn trong đời đều khác nhau.
Những chàng trai 18, 19 tuổi phần lớn đều coi là tất cả.
Cứ nghĩ rằng nhau sẽ vượt qua mọi khó khăn.
Còn nhớ sau kỳ thi đại học, ở chỗ chúng tôi xảy ra một trận đất.
Hôm đó, tôi và Thẩm Vọng Ngôn vừa xác định mối quan hệ, hẹn nhau đi xem phim.
Phim chưa hết thì mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Người đứng không vững, chạy cũng không nhanh .
Bạn thấy sao?