Cuộc sống cứ thế bình yên trôi qua cho đến một ngày, tôi phát hiện ra mình bị chồng lừa dối. Anh ta đã lén lút ngoại sau lưng tôi, quá đáng hơn nữa là tiểu tam đã có thai.
Sau khi bị phát hiện, ta đã dối tôi rằng, đó là và đứa con của một người em tốt. Anh ta chỉ giúp người đó chăm sóc hộ mà thôi.
Tuy nhiên, khi thấy người em tốt của mình chăm sóc lại cho tôi, thì ta liền lao vào đánh ấy đến chảy cả máu.
Dù bị đánh người em tốt của ấy vẫn rất bình tĩnh, giữ thái độ thản nhiên.
"Anh giúp tôi chăm sóc của tôi, thì tôi sẽ giúp chăm sóc vợ của . Điều đó thực sự công bằng mà."
1.
Chiếc ốp điện thoại đôi, mà tôi đã đặt trên mạng mấy ngày trước đã về.
Tôi hào hứng bóc ra, rồi mau chóng lắp vào điện thoại, nhân lúc ta đang tắm. Tôi mong có thể tạo cho ta một chút bất ngờ.
Đột nhiên, có một tin nhắn Wechat gửi tới, hiện lên trên màn hình.
"Chu Du, mới vừa nãy con mới đá vào bụng em, chắc chắn là con đang thèm ăn tôm hùm.
Ngày mai có thể tới đọc truyện cho con nghe không?"
Trong giây lát, não tôi như ngừng hoạt , cơ thể bỗng cứng đờ như bị ai đó gõ vào.
Người phụ nữ này là ai?
Tại sao con của ấy lại muốn chồng tôi đến?
Tại sao chồng tôi lại phải đến đó, để đọc truyện cho con của ta nghe?
Một loạt những thắc mắc chưa thể lý giải . Tay tôi run rẩy, mở khóa điện thoại, rồi nhấn vào cuộc trò chuyện của chồng tôi với người phụ nữ này
Chu Du là một người rất thận trọng.
Mọi tin nhắn trong cuộc trò chuyện này, đều xoá rất sạch sẽ, mà không để lại bất cứ một dấu vết nào.
Tôi bấm vào trong trang cá nhân của ta, trên đó đều là những hình ảnh khoe bụng bầu cùng những từ ngữ, để thể hiện cảm.
"Cảm ơn người đã mang tôm tới cho mẹ con em lúc nửa đêm, em và con đều rất thích ăn nó."
Kèm theo dòng trạng thái ấy, là hình ảnh một đĩa tôm xếp hình trái tim, rất cẩn thận và đẹp mắt.
"Ban ngày, tôi đến nhà hàng Pháp để ăn tôm hùm Úc.
Buổi tối thì ăn tôm càng, ở các quán đường phố.
Cuộc sống thật tốt khi chiều chuộng."
Trong ảnh là một bữa ăn thịnh soạn, ở nhà hàng cao cấp, cùng với đôi giày da màu đen.
"Trong bụng tôi có một sự sống, khiến cho ấy trở nên rất vui vẻ."
Trong ảnh với đôi giày da màu đen, của một người đàn ông nào đó, với một chiếc bụng phẳng.
"Đêm qua, có ai đó bất cẩn đánh rơi chiếc cà vạt ở đây."
Trong ảnh là hai chiếc gối, cùng chiếc cà vạt quen thuộc.
"Quà tặng ngày Valentine."
Trong ảnh là một chiếc túi Hermes đắt tiền và hai bàn tay, đang đan ngón tay vào nhau.
…
Có thể thấy, "ai đó" mà ta nhắc tới, chưa bao giờ thấy lộ diện.
Cho nên, tôi cũng không thể xác nhận , đó có phải là Chu Du hay không, qua những hình ảnh này.
Sau đó, tôi mở ứng dụng đặt hàng của ta ra. Chỉ thấy mọi thông tin
đặt hàng, đều trống rỗng.
Anh ta rất thận trọng điều đó, chỉ khiến cho tôi có thêm một cảm giác nghi ngờ.
Chẳng có ai lại đi xóa hết thông tin đặt hàng của mình, nếu không có chuyện gì đó đã xảy ra.
Nhưng tôi biết, những điều này không thể chứng tỏ Chu Du đã lừa dối tôi.
Nếu bây giờ tôi hỏi ta, thì chắc chắn ta sẽ không thừa nhận.
Suy nghĩ một lát, tôi lấy lại bình tĩnh, rồi lặng lẽ thoát khỏi các ứng dụng.
Tôi lấy điện thoại của mình, để chụp lại ID Wechat và hình ảnh của người phụ nữ này. Đồng thời, để tin nhắn Wechat của ta ở trạng thái chưa đọc.
Trong phòng tắm, đột nhiên không còn nghe thấy tiếng nước chảy nữa. Không biết là do căng thẳng, hay là do tức giận, mà tôi cứ cầm chặt điện thoại của ta mãi không buông.
"Em cầm điện thoại của gì?"
Anh ta bước đến chụp lấy điện thoại, giọng gấp gáp cùng với vẻ mặt khẩn trương, giống như đang giấu giếm tôi điều gì đó.
Tôi ta một cách kiên định, cố gắng tìm lấy một chút manh mối từ ánh mắt của ta.
Nhưng thật thất vọng, tôi đã không tìm ra một điều gì cả.
Anh ta chỉ căng thẳng trong chốc lát, rồi rất nhanh chóng đã lấy lại sự bình tĩnh.
Tôi lén nhéo vào đùi mình, để giữ vững sự bình tĩnh.
"Sao trông căng thẳng , trong điện thoại của có điều gì bí mật mà em không thể xem hả?"
"Ý em là gì, em không tin ."
Anh ta cao giọng, chỉ vào điện thoại rồi tiếp:
"Từ lúc kết hôn đến giờ, chưa bao giờ thay đổi mật khẩu màn hình khóa.
Nếu như có bất cứ bí mật nào, thì có thể yên tâm để mật khẩu cho em biết như không?"
Có thể ta sẽ không nhận ra rằng, mỗi lần ta dối và không muốn để người khác biết, thì ta sẽ vô thức mà cao giọng lên.
Nhưng càng như , thì ta lại càng chứng tỏ tội lỗi của mình đã ra.
Trái tim tôi đau thắt lại, giống như đang bị hàng ngàn cái kim đâm qua.
"Em chỉ cố đổi ốp điện thoại cho , sao lại mắng em. Có phải đang cố chuyện, để cãi nhau đúng không?"
Nghe thấy thế, ta lập tức xoay điện thoại lại, xem thì thấy chiếc ốp
lưng đã thay mới. Sắc mặt ta cứng đờ, ánh mắt hiện lên vẻ tội lỗi vô cùng.
"Em à, xin lỗi. Anh tưởng em tức giận vì không cho em xem điện thoại của ."
"Anh em không tin , thì sao có thể tin em?”
Lời còn chưa dứt, nước mắt của tôi đã trào ra, vì tức giận.
Tôi nhắm mắt lại, cắn vào đầu lưỡi, thầm hận bản thân mình vì đã tin nhầm người.
"Vợ ơi, thực sự biết sai rồi.
Trong khoảng thời gian này, vì đã quá bận rộn với công việc, nên không thể kiểm soát cảm của mình.
Anh xin lỗi, em đừng khóc nữa không? Khi em khóc, trái tim như vỡ ra thành trăm mảnh."
Chu Du vừa , vừa ôm lấy tôi và liên tục lời xin lỗi.
Đây chính là cái ôm mà tôi trân trọng nhất. Tôi không thể chấp nhận , khi nghĩ cái ôm này lại dành cho một người phụ nữ khác.
Tôi cố vùng vẫy ra khỏi vòng tay của , lấy tay lau đi những giọt nước mắt.
"Giờ em không muốn quan tâm đến nữa, ra phòng khách ngủ đi."
"Vợ!”
Chu Du cúi đầu, tiến tới hôn tôi. Tôi tức giận, định tát ta một cái tay khi chuẩn bị đưa lên lại không nỡ. Thay vào đó, tôi lấy tay bịt miệng ta lại và :
"Đây là hình mà em dành cho , vừa rồi ai bảo dám hung dữ với em."
"Được, chỉ cần em có thể tha thứ cho , ra toilet ngủ cũng ."
"Vậy mau đi ngủ đi."
"Anh biết ngay vợ sẽ không buông tay mà, sẽ không bao giờ để em cảm thấy đau lòng nữa."
Nói xong, ta nhân lúc tôi không để ý, liền thơm vào má tôi, rồi bỏ chạy giống hệt như một kẻ trộm.
"Chúc vợ ngủ ngon.”
2.
Chu Du và tôi là học thời cấp ba.
Sau một kỳ thi hàng tháng, chúng tôi đã xếp chỗ ngồi cạnh nhau. Từ đó, trở thành cùng bàn.
Tôi là một người hướng nội, rất ít Chu Du lại rất thích trêu chọc
tôi.
Dần dần, ta bắt tôi phải nhiều lên.
Không biết từ bao giờ nữa, sự ý của tôi đã đặt hết vào ta.
Chu Du như giống như một mặt trời nhỏ , luôn vui vẻ và hài hước.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, lớp trưởng tổ chức cho mọi người một buổi chia tay.
Trong bầu không khí chia tay u buồn, mọi người đều đã uống cạn chén.
Có lẽ vì không muốn để lỡ thanh xuân, cũng có thể do tôi đã uống say. Nên đêm hôm đó, tôi đã bạo dạn tỏ với ta.
"Cô bé ngốc."
Anh ta tôi bằng ánh mắt trìu mến, rồi âu yếm xoa lấy đầu của tôi.
"Cậu có biết vì sao, tôi không câu hỏi cuối cùng của bài thi không?”
Trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ. Đó là một suy nghĩ táo bạo, đã hiện lên trong tâm trí của tôi, khiến trái tim tôi đập loạn xạ như muốn nổ tung ra .
"Bởi vì cậu không biết phải sao?”
Ánh mắt ấy mãnh liệt, cúi đầu và thấp giọng :
"Ngốc! Đương nhiên là vì cậu rồi."
Câu ấy khiến tôi nhất thời bị mê hoặc, phải cố gắng đè nén lại, trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực này.
Tôi cứ thế, mà không từ chối nụ hôn của .
Chúng tôi đăng ký các chuyên ngành học khác nhau, ở trong cùng một trường đại học.
Sau mỗi giờ học, chúng tôi thường dành thời gian cho nhau, cùng nhau đi mua sắm và thưởng thức những món ăn ngon.
Lúc ấy, thời gian đối với chúng tôi không bao giờ là đủ cả.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã đồng hành cùng ta khởi nghiệp.
Khoảng thời gian đầu, lúc ấy công ty chưa có khách hàng, nên chúng tôi sẽ ngồi chờ bên ngoài các câu lạc bộ lớn. Chỉ cần có người nào đó bước ra, bất kể đó là ai đi nữa, chúng tôi sẽ bước đến và rao bán cho họ.
Nhờ có ấy, mà từ một người sợ xã hội như tôi, từ từ đã trở nên năng và biết học hỏi nhiều hơn.
Khi đó, chúng tôi sống trong một căn nhà nhỏ, chỉ rộng vài mét vuông. Hàng tháng hầu như chỉ ăn mì tôm qua bữa.
Nhưng tôi lại không cảm thấy buồn hay mệt mỏi một chút nào cả. Khi ta ôm lấy tôi thật chặt, cùng tôi nghĩ đến tương lai, khiến tôi có cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trên đời.
Sau này, khi công ty dần dần phát triển, chất lượng cuộc sống của chúng tôi cùng đó phát triển theo. Từ một căn nhà nhỏ vài mét vuông, chúng tôi đã chuyển tới một căn hộ rộng rãi hơn.
Vào ngày kỷ niệm bảy năm nhau, chúng tôi đã nắm tay nhau đến cục dân chính, để lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Tuy không có một lời cầu hôn, cũng không có một cái đám cưới chính thức nào chúng tôi, cứ thế mà sống hạnh phúc với nhau.
Ngày nhận giấy chứng nhận kết hôn, Chu Du ngập tràn hạnh phúc, vòng tay ôm chặt lấy tôi, rồi khóc lóc một trận thật lớn.
"Giai Di, cuối cùng đã cưới em rồi.
Em biết không, đêm nào cũng mơ thấy công việc của mình không thuận lợi, em vì thế mà rời bỏ .
Nhưng may sao đó thì là một giấc mơ mà thôi."
Anh ta hứa sẽ đối xử tốt với tôi, trong suốt quãng đời còn lại, để bù đắp cho tôi trong những năm tháng khó khăn.
Nhưng thật đáng tiếc, lời hứa của ta chỉ kéo dài ba năm.
3.
Ngực tôi đau đến mức không thể thở . Tôi nằm trên giường trằn trọc mãi, cả đêm không thể nào ngủ .
Chỉ cần nhắm mắt lại, thì hình ảnh của Chu Du thân mật với người phụ nữ khác, liền hiện lên trong tâm trí của tôi.
Buổi sáng hôm sau, tôi mệt mỏi đến mức không thể dậy sớm như thường lệ, để chuẩn bị bữa sáng và thắt cà vạt giúp ta như mọi ngày.
Anh ta đẩy cửa phòng ngủ ra, cùng với giọng tự nhiên như thường ngày.
"Vợ ơi, sao hôm nay em không đánh thức ?
Có phải là hôm qua em thức muộn để chơi điện thoại, có đúng không?
Nếu không có sự giám sát của , thì lịch trình của em sẽ không đều đặn.
Vợ ơi, hôm nay nên đeo cà vạt nào đây?”
Tôi quay người vùi mặt vào gối, để ta không thấy vẻ mặt tràn đầy hận ý của tôi.
"Anh muốn chọn cái nào cũng ."
"Em vẫn còn giận à, hôm nay mặc bộ đồ mà em tặng , nhân dịp kỷ niệm ngày cưới năm ngoái đó.
Không phải em rằng, mặc bộ này là đẹp nhất sao?
Em mau dậy ăn sáng đi, đã chuẩn bị cho em rất nhiều món ngon đó."
Mãi không thấy tôi trả lời lại, ta đắp chăn lên cho tôi, rồi thở dài nhẹ
nhàng.
"Vậy đi đây."
Cánh cửa đóng lại, tôi không thể kìm nén thêm nữa, rúc đầu vào gối mà khóc thầm.
Trong suốt ba tháng sau đó, thỉnh thoảng tôi lại thấy ấy gói ghém những món ăn đắt tiền. Tôi cứ tưởng rằng, ta chê đồ ăn tôi nấu không ngon không ngờ là để mang đi, cho người phụ nữ ở bên ngoài.
Tôi nhắm mắt lại, định ngủ một chút, không ngờ rằng khi tỉnh lại đã gần trưa.
Tôi thức dậy, sửa soạn quần áo, rồi bước ra khỏi nhà.
Tôi đi đến một quán đồ ăn bên đường, để mua một ít cá muối, rồi cho vào túi giữ nhiệt và mang đến công ty cho Chu Du.
Vào giờ ăn trưa, hầu hết mọi người đều đã đi ăn, nên tôi đến phòng việc của Chu Du mà không gặp bất cứ một cản trở nào.
Tuy nhiên, Chu Du không có ở đây, thay vào đó lại là một người phụ nữ xinh đẹp, đang ngồi trên ghế ăn dâu.
Tôi nhớ lại đêm qua, Chu Du đã mua cho tôi một giỏ dâu đỏ. Tôi đã bảo rằng nó chua quá, nên không thích ăn.
Anh ta rằng tôi rất quý giá, vì không nên chịu đựng bất kì chua chát nào.
Những cảnh tượng người vợ đánh đập tiểu tam, cứ liên tục hiện lên trong đầu của tôi lý trí đã thuyết phục tôi.
Người phụ nữ ấy tưởng tôi là Chu Du, liền ngẩng đầu lên.
Khi ta thấy tôi, sắc mặt liền tối sầm lại.
"Cô là ai? Tại sao không gõ cửa, ngang nhiên bước vào phòng chủ tịch thế?"
Khuôn mặt này, hình như hôm qua tôi đã thấy trong điện thoại của Chu Du.
Ngoài ra, nửa năm trước, trong một buổi họp thường niên của công ty, ta chính là nhân viên xuất sắc nhất.
"Cô là ai? Tại sao lại ngồi vào ghế của Chu Du?"
Tôi nghiêm mặt, lạnh lùng hỏi.
"Cô là ai? Có quan hệ gì với Chu Du."
Cô vừa , vừa hất tóc lên, để lộ ra chiếc vòng cổ Sapphire.
4.
Một tháng trước, Chu Du đã từng bỏ ra ba triệu nhân dân tệ, để mua Heart of the Danube trong một cuộc đấu giá. Anh ta sẽ tặng nó cho tôi, để quà sinh nhật.
Sau này, món quà sinh nhật của tôi, lại trở thành một chiếc vòng ngọc bích,
có trị giá hai mươi vạn nhân dân tệ.
Anh ta đã rằng, mình có một vị khách hàng quan trọng, họ quan tâm đến Heart of the Danube. Vì lợi ích của công ty, nên ta không còn cách nào khác,
đành phải chia tay nó.
Tôi thực sự không biết, người phụ nữ này đã trở thành khách hàng quan trọng của từ khi nào.
"Dì ơi, con hỏi dì một chuyện."
Thấy tôi không gì, ta liền đập tay xuống bàn để chứng minh sự tồn tại.
"Dì?"
Đúng , tôi với Chu Du bằng tuổi nhau, năm nay đều đã hai mươi tám tuổi.
So với ta, người như vừa mới tốt nghiệp toát ra khí chất trẻ trung, thì giờ đây tôi quả thật đã là một bà .
Nhưng đây có lẽ đây không phải là lý do, để Chu Du phản bội tôi.
Tôi nắm chặt lòng bàn tay và tự nhủ trong đầu.
“Ngoại không phải là lỗi của riêng nhân, vấn đề của người đàn ông còn lớn hơn, có thể là ấy đã bị Chu Du mê hoặc.”
Tôi hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đặt túi giữ nhiệt lên trên bàn, chậm rãi
:
"Cô có biết rằng, Chu Du đã có gia đình rồi không?"
Nghe xong, ta cong môi, ánh mắt liếc tôi rồi trả lời:
"Tôi biết, trong công ty ai mà không biết trong nhà của Chu Du có một vợ."
Thì ra là ấy đã biết sự tồn tại của tôi.
Đầu tôi đau thắt lại, cơn giận vốn kìm nén từ lâu, đã đột nhiên bùng phát.
"Vậy có biết đang gì không?"
Cô ta khẩy, vào bộ móng của mình vài giây. Sau đó, lại vào điện thoại, rồi cầm lấy túi giữ nhiệt, vẻ mặt thản nhiên.
Sự đau đớn lan tràn đến khắp cơ thể, tôi cao giọng.
"Cô đang gì ? Không nghe thấy tôi gì sao? Tôi không muốn đến lần thứ ba..."
Tôi chưa kịp xong, thì ta đã đưa tay đổ hết cá ở trong túi giữ nhiệt lên người, rồi hét lớn.
“A!”
Tôi sững sờ trước hành vi của ta, tôi cảm nhận thấy mùi tanh và chua, nó
ngay lập tức bao trùm khắp cả căn phòng.
"Oẹ."
Tình cờ, ta và tôi đều nôn ói cùng một lúc.
Tôi ôm lấy cái bụng khó chịu của mình, rồi quay sang ta.
Tôi là do bị bệnh dạ dày. Còn ta thì sao?
Ốm nghén?
Cô ta thật sự là đang mang thai?
Lúc này, đáng nhẽ tôi phải đá ấy ra ngoài kỳ diệu thay, trái tim đang tức giận của tôi, bỗng dưng bình tĩnh lại.
Cô ta nhướng mày tôi, rồi đột nhiên kêu lên.
"Cô Nghê, tại sao lại đổ súp nóng lên người tôi."
"Bối Bối, tôm hùm..."
Lúc cửa mở ra, lời của Chu Du bỗng nhiên câm lặng, khi thấy tôi.
5.
"Vợ? Sao em lại đến đây? Em tới khi nào ?"
Anh ta sững sờ tại chỗ, trong khi hai tay đang cầm hai hộp đóng gói, đôi mắt
nhanh chóng liếc quanh căn phòng.
Một bên là hộp đồ có ghi tiếng Pháp, một bên là hộp thực phẩm.
Khi thấy Dương Bối Bối người đẩy bụi bẩn, nhanh chóng để đồ xuống đất, rồi vội vã chạy đến bên cạnh .
"Đã xảy ra chuyện gì ? Em không bị sao chứ?"
"Sao em lại đến văn phòng của ? Em đang mang thai đó.
Nếu đứa bé xảy ra chuyện gì, thì sao giải thích với Thẩm Bân đây?”
Chu Du phản ứng rất nhanh, ấy quay lại tôi và cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, khi thấy tôi không tức giận.
Dương Bối Bối ôm lấy cánh tay của Chu Du.
"Chu tiên sinh, tôi đến đây để đưa văn kiện.
Không biết mình đã sai việc gì khi Nghê vừa bước vào, đã liền gọi tôi là tiểu tam, rồi đổ hết cả cá muối lên người của tôi."
Chiếc áo vest đắt tiền của Chu Du dính đầy dầu và mùi tanh của cá, trông giống y hệt với ta.
"Chắc là đã hiểu nhầm gì vợ của tôi rồi.
Nếu không có nguyên nhân nào, thì chắc chắn ấy sẽ không như đâu, phải không vợ?"
Những lời của Chu Du, giống như đang bảo vệ tôi thực chất là đang kết tội tôi.
Anh ta thậm chí còn không hỏi tôi, mà chỉ nghe mỗi lời của Dương Bối Bối.
"Chu Du, đây là món cá muối mà thích nhất này."
Khi chúng tôi mới bắt đầu khởi nghiệp, trong suốt ba tháng, chúng tôi chỉ có ăn mì gói.
Sau ba tháng gian khổ ấy, món đầu tiên mà chúng tôi ăn, đó chính là cá muối.
Chúng tôi đói đến mức húp cạn hết cả canh. Anh ta rằng, đó chính là món ngon nhất mà ấy đã từng ăn, ăn bao nhiêu lần cũng không cảm thấy chán.
"Ha ha."
Dương Bối Bối che miệng lớn.
"Nghê tiểu thư, đó đã là chuyện của rất nhiều năm trước rồi.
Khẩu vị của ấy giờ cũng đã thay đổi nhiều rồi.
Bây giờ, món mà ấy thích nhất, đó chính là tôm hùm."
Đúng , sở thích của ta, có lẽ đã thay đổi từ lâu.
Món ăn cũng , mà con người cũng .
"Anh thay đổi khi nào ? Tại sao em lại không biết?"
Tôi nhỏ giọng , ngước cái cà vạt màu xanh hoàng gia trên người của Chu Du.
Dương Bối Bối vặn vẹo vai, cao giọng.
"Điều đó có nghĩa là, không xứng vợ của ấy."
"Im đi."
Cô ta hết lần này đến lần khác ngắt lời của tôi. Dù có kiềm chế đến đâu tôi vẫn bị hành đó kích thích.
Dương Bối Bối trợn mắt tôi, sau đó ánh mắt lập tức chuyển sang vẻ đáng thương.
"Thực xin lỗi, tôi..."
Cô ta tiến một bước về phía tôi, sau đó ôm bụng ngã về phía sau, rồi rơi thẳng vào vòng tay của Chu Du.
"Bụng tôi đau quá.”
Chu Du hiển nhiên là rất hoảng hốt, vẻ mặt chợt tái nhợt đi. Anh ta không quan tâm đến nước cá trên người của Dương Bối Bối, lập tức bế ta lên.
"Vợ à, đưa ấy đến bệnh viện trước."
Nói xong, ta lập tức chạy ra ngoài, mà không thèm ngoảnh mặt lại.
Sau đó, tôi bước đến bàn việc của Chu Du, rồi đưa tay mở chiếc ngăn kéo bên phải ra.
Đó chính là nơi mà Chu Du thường cất đồ cá nhân của mình.
Ngăn đầu tiên không còn là nơi để trà gừng và ibuprofen dành cho tôi nữa, mà thay vào đó là DHA và axit folic dành cho bà bầu.
Ngăn thứ hai cũng thay từ chiếc cà vạt dự phòng mà tôi chuẩn bị cho Chu Du, đã biến thành quần lót ren và nửa hộp Durex.
Ngăn thứ ba vốn là ảnh của vợ chồng chúng tôi.
Bởi vì tôi thấy nó không đủ nghiêm túc và không xứng với chức vụ CEO của chồng tôi, nên tôi đã cất nó vào đó, để khi nào ấy nhớ thì bỏ ra xem.
Còn bây giờ, thì tràn ngập những bức ảnh thân mật của ta và Dương Bối Bối.
Họ ôm nhau, hôn nhau, mặc áo đôi với nhau, cùng đi tàu lượn siêu tốc, cùng nhau ăn kem…
Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần tôi vẫn cảm thấy đau lòng vô cùng.
Đợi bình tĩnh lại, tôi lấy điện thoại ra, chụp lại hết tất cả những bức ảnh, rồi đi tới bệnh viện.
Bạn thấy sao?